Trăng của nhà

[Không Diễn] – Chương 31:


Edit : Heo

Người không thể, ít nhất không nên.

Mục Mộc cầm chăn bông ngồi ở trên giường, ánh mắt vô hồn.

Dưới tác dụng của rượu, con người sẽ làm nhiều việc không thể tưởng tượng nổi, họ sẽ nói ra những điều hoàn toàn vượt quá tầm khống chế não của mình.

Khi tâm trí bị rượu kéo vào một đường thẳng, về cơ bản chính là nghĩ gì nói nấy. Ngay cả ý chí chủ quan muốn kiểm soát bản thân không nói ra cũng bị rượu cản trở.

Cái gọi là rượu vào lời ra, rượu vào gan lớn chính là một chân lý như vậy.

——Lý thuyết nói như vậy.

Sắc mặt của Mục Mộc méo mó, vùi mặt vào chăn bông, cố gắng làm mình ngạt thở.

Ký ức sau khi uống rượu đêm qua giống như sợi tơ bóng, một phần mơ hồ, một phần lại phi thường rõ ràng.

Nhưng toàn bộ chuyện liên quan đến Tần Dục Thành, Mục Mộc đều nhớ rõ.

Đêm qua cậu đã làm gì vậy nè? !

Cậu thực sự đã nói với mọi người rằng Tần Dục Thành không được!

Đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là Tần Dục Thành vẫn đang cố gắng chứng minh mình có thể được! !

Trời xanh ơi, ngay cả con mèo nghe xong cũng chết!

Nếu không nhờ sự thông minh cơ trí, ngày này năm sau các anh em sẽ phải quét mồ cho cậu rồi!

Mục Mộc ngạt thở.

Sau khi ký ức đọng lại ở kinh nguyệt không đều, A Trạch chỉ muốn lao ra khỏi ngân hà qua một đêm!

  Vấn đề ở đây là gì?!

Sống sót đến cùng có ý gì?!

Không có chút hơi ấm trong thế giới lạnh lẽo ngột ngạt này!

Mục Mộc khoanh chân, nằm ở trên giường mềm mại, cái trán áp vào chăn mềm mại, đầu lăn lộn ở trên giường.

   Chết tiệt!

Cửa phòng ngủ truyền đến tiếng gõ cửa.

Mục Mộc búng người trên giường, sau đó nhanh nằm trở lại, duỗi chân nhắm mắt lại.

Là Tần Dục Thành gõ cửa.

Y gõ cửa hỏi: “Mục Mộc, tỉnh rồi?”

Chưa tỉnh, đã chết, đừng cue.

Các ngón tay của A Trạch đan vào nhau, đặt trên ngực, với vẻ mặt thanh thản.

Cậu sẵn sàng nằm lại đây cho đến khi trời già, cho đến khi bốn người nhậu đêm qua đánh rắm tái xuất giang hồ.

Nhớ nhà ghê.

Mục Mộc rất bình tĩnh suy nghĩ.

Khi nào thì hành tinh M78 Nebula quê hương của tui sẽ gửi Ultraman đến đưa tui về nhà?

Trái đất này thực sự không thể ở lại lâu hơn nữa!

Tần Dục Thành gõ cửa nửa phút cũng không gõ lại, lẽ ra y đang nói chuyện với Liễu Cao Minh.

Mục Mộc nghe thấy Tần Dục Thành nói: “Có lẽ ngày hôm qua uống quá nhiều, hôm nay không dậy nổi.”

Thanh âm ngoài cửa dần dần biến mất.

Mục Mộc mở mắt ra, lăn lộn ôm chăn bông, sống không còn gì luyến tiếc.

Chờ đến khi Tần Dục Thành ra ngoài làm việc, Mục Mộc chậm rãi đứng dậy rửa mặt.

Trong phòng bếp có một bát cháo thịt nạc kho trứng và một quả trứng luộc chín mềm.

Mục Mộc ăn sáng xong, hít sâu một hơi, vững vàng leo lên sân thượng.

Nhưng thật ngạc nhiên, những chiếc lá xanh mướt ưa nước và đất trên sân thượng vẫn còn ướt những giọt nước.

Đã được chăm sóc.

Mục Mộc sửng sốt một chút, đặt ống nước bằng da vừa cầm trong tay xuống, kéo cây xanh kiểm tra một lượt.

Đất xới tơi xốp, tưới đẫm nước vào gốc, tưới lá đều ướt.

Ngay cả những cái giá để bùi nhùi dưới bóng cầu thang vườn trên nóc nhà, những chiếc lá mà Mục Mộc đã xếp ở tầng dưới cùng ba ngày cũng đã được lọc ra, tỉa lá.

Mục Mộc: Σ? !

Ra là Tần Dục Thành biết làm như vậy? !

Mục Mộc sửng sốt, sau đó rất cảm kích.

Cũng may, cậu chưa từng nói Tần Dục Thành không hiểu cây xanh.

Lúc trước từ chối Liễu Cao Minh tiếp cận, cậu thậm chí còn chó ngáp phải ruồi, nói Tần Dục Thành rất giỏi chăm sóc cây xanh.

Mục Mộc nhẹ nhõm vô cùng, cảm thấy vận may của chính mình thật tốt!

Cậu kéo dép trở lại phòng ngủ, thu dọn bản thân một chút, cầm điện thoại, đi ra ngoài phòng làm việc.

Con người không thể ở trong cái chết của xã hội mãi mãi được!

Mục Mộc nhanh chóng quên đi sự ngượng ngùng khiến cậu muốn thoát khỏi thân phận con người.

À, nhưng là một cái chết xã hội đơn thuần thôi mà!

* Chú thích

*Cái chết xã hội đề cập đến sự bỏ rơi, cô lập hoặc cô lập của một người khỏi xã hội. Các nhà xã hội học như Orlando Patterson và Zygmon Bowman đã sử dụng thuật ngữ này, cũng như các nhà sử học về chế độ nô lệ và Holocaust, để minh họa vai trò của phân biệt chính phủ và phân biệt xã hội trong quá trình này. Dưới đây là một số ví dụ về cái chết của xã hội: Sự phân biệt chủng tộc và giới tính, sự ngược đãi, chế độ nô lệ và nạn phân biệt chủng tộc.

Chỉ cần có đủ thứ trong tay, những ký ức về cái chết xã hội sẽ không theo kịp tui!

—— hơn nữa nói tóm lại.

Tình hình hiện tại của cậu hòm hòm vẫn tốt!

Mục Mộc mở cửa phòng làm việc chuẩn bị thông phòng một lát.

Chỉ cần vừa nghĩ tới Tần Dục Thành đã ký kết ly hôn, Mục Mộc cảm thấy chẳng có chuyện gì ghê gớm nữa cả.

Mục Mộc dựng điện thoại, chỉnh góc chân máy, ngân nga một bài hát rồi bắt đầu làm việc.

Tần Dục Thành hôm nay tan làm hơi muộn, y đến studio của Mục Mộc khi ánh hoàng hôn rực rỡ không thể chiếu sáng bầu trời.

Cửa phòng làm việc đang mở, cửa sổ đối diện với cửa ra vào mở ra một khe hở.

Gió cao tầng tràn vào qua khe hở đó, nhưng rất ngoan ngoãn không làm xáo trộn giấy và vải trong phòng.

Tầng này yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy sự chuyển động lúc ẩn lúc hiện của sinh hoạt ở tầng dưới.

Tần Dục Thành nhấc chân đi vào, nhìn thấy Mục Mộc đang ngồi quay lưng về phía cửa, được sự dịu dàng cuối cùng của mặt trời lặn ôm lấy.

Chiếc điện thoại trên giá ba chân bên cạnh, chụp ảnh rõ ràng đôi bàn tay bị che khuất bởi mặt trời lặn.

Ánh đèn đỏ cam chạng vạng như một ngôi nhà cổ xinh đẹp đi ngang qua khi còn thơ ấu, cũ kỹ, lốm đốm, xanh mướt, tỏa hương thơm của kỷ niệm.

Tần Dục Thành nhìn theo chuyển động nhịp nhàng của hai tay kia trong ống kính, như thể có phép thuật nào đó đang được hiển thị, tất cả tro tàn trong ánh sáng đều biến thành ánh sáng, ánh bụi tuyệt đẹp.

Yên tĩnh, nhẹ nhàng, sâu sắc.

Dường như có thể gột rửa những bụi bẩn và nỗi đau, chỉ còn lại niềm vui và hạnh phúc.

Tần Dục Thành thở chậm lại, dừng lại, yên lặng nhìn bóng người được mặt trời lặn ôm ấp, mãi đến khi một chút tro tàn hoàn toàn biến mất, y mới định thần lại, vươn tay bật đèn.

Mục Mộc đột nhiên tỉnh táo lại, vươn tay tắt nút thu âm, bỏ áo vest thợ săn nhỏ đã thành hình trong tay xuống, dụi dụi mắt nhìn Tần Dục Thành.

“Thực xin lỗi, quên mất thời gian.” Mục Mộc liếc mắt nhìn thời gian đã hơn bảy giờ, quyết định ngày mai quay lại đây nhập video vào máy tính.

Cậu đứng dậy rút dây nguồn đang kết nối với điện thoại.

Tần Dục Thành nhìn thấy búp bê trên mặt bàn đã được khoác lên mình chiếc áo sơ mi cung đình màu trắng và quần yếm màu vàng nâu.

Trông giống như trang phục trong bối cảnh thời trung cổ.

Những bức ảnh tham khảo trên kệ đọc sách của Mục Mộc đúng là ảnh của các nhân vật trong một trò chơi có bối cảnh thời trung cổ.

Trò chơi này vừa mới được phát hành gần đây, nhân vật nam chính rất được yêu thích, vừa hay lấy làm tư liệu tham khảo.

Mục Mộc thu dọn một chút: “Đi thôi.”

Không đi cún sẽ đói bụng.

Tần Dục Thành thu hồi ánh mắt từ trên giá đọc sách, đi ra khỏi cửa, nhìn Mục Mộc khóa cửa, trầm mặc một lát, hỏi: “Cô không mua thiết bị quay phim đặc biệt sao?”

“Sau này hãy nói đi.”

Tần Dục Thành suy tư.

Hai ngày sau, Mục Mộc bị Đoạn Du bắt đến studio của anh ta để thử chiếc váy mà anh ta đã thay đổi kích cỡ.

“Có cái gì không thoải mái không?” Đoạn Du hỏi.

“Không có.” Mục Mộc lắc đầu, “Rất thích hợp.”

Đoạn Du gật đầu, đem người ngồi xuống ghế trước gương trang điểm, tự mình kéo một chiếc tủ di động.

Mục Mộc: Σ? !

Làm gì? !

Nam minh tinh giơ cái nẹp trên tay, như hai cái càng cua: “Ngày mai đi tiệc rồi. Cậu chưa thử tạo kiểu”.

Mục Mộc do dự, nhúc nhích cái mông.

Mấy ngày nay cậu ngồi trong phòng làm việc vùi đầu vào công việc.

Cậu lẩm bẩm: “Còn bao lâu nữa?”

“Nếu suôn sẻ, ba hoặc bốn giờ, thử hai lớp trang điểm trước, không được thì đổi lại.”

Mục Mộc muốn đứng dậy rời đi.

Tía má ơi, tui nghĩ anh ta chỉ muốn A Trạch bị căng cơ thắt lưng và bệnh trĩ thôi!

Đoạn Du nhanh tay lẹ mắt, nắm chặt Mục Mộc.

“Tại sao cậu lại đi?”

“Tôi tạm nghỉ được không?” Mục Mộc hỏi.

Nam minh tinh bối rối: “Tôi còn chưa muốn nghỉ, cậu nghỉ làm gì?”

“Để mông, eo nghỉ ngơi.” Mục Mộc rất thẳng thắn, “Ngồi lâu rất đau.”

? ? ? ?

Đây có phải là nội dung mà tôi có thể nghe miễn phí không? !

Đồng tử của nam minh tinh chấn động!

Cái này cái này cái này cái này!

Đây hẳn là kết quả trước đó trước mặt mọi người nói Tần Dục Thành không được!

OMG!

Mấy ngày nay chắc Mục Mộc vất vả lắm.

Tần Dục Thành siết chặt cái nẹp trong tay, gần như không bình tĩnh lại được.

“Được rồi, cậu muốn nghỉ ngơi như thế nào?”

Mục Mộc bị câu hỏi này hỏi có chút không thể giải thích được: “Thế đứng ở giữa đi dạo?”

Nam minh tinh bình tĩnh gật đầu: “Được.”

Học được, thì ra sau khi bạch bạch bạch phải đi dạo.

… Hả?

Thực sự có thể đi dạo xung quanh à?

Đoạn Du nghi hoặc trong chốc lát, Mục Mộc đã ngồi xuống rồi, ánh mắt thúc giục anh ta.

Đoạn Du hoàn hồn, đặt cái nẹp trong tay xuống, búi tóc cho Mục Mộc, bắt đầu dưỡng da.

Mục Mộc nhìn em gái xinh đẹp trong gương.

Trời ụ!

Em gái trong gương xinh đẹp tự nhiên như vậy, đâu cần thêm những nét chấm phá đâu!

Nam minh tinh quay đầu lại liếc mắt nhìn gương, thổn thức: “Đẹp quá”.

A Trạch khoe khoe khoang khoang, nhưng khi ai đó nói ra điều đó, lại chợt thấy xấu hổ.

Cậu khẽ mím môi, cụp mắt xuống, tránh tầm mắt trong gương, ngón tay xinh đẹp vướng víu, ấn những dấu vết khó chịu.

Động tác tay của Đoạn Du chậm lại trong chốc lát.

Đ.., đệt mịa.

Hai tay ôm đồ trang điểm run lên, quay đầu sờ sờ điện thoại, nhắm mắt lại chụp.

[Du]: Tôi trung thành với Lily! Tôi độc tôn với Lily! Tôi sẽ không bao giờ rời bỏ Lily!

[Anh Trần]: Có bệnh sớm trị.

Mé nó!

Trần Lê, cục đá lạnh lùng và hôi hám thế này, không biết em gái xinh là gì!

Nam minh tinh cảm thấy nhịp tim gần như lạc nhịp, nghiêm túc nói: “Mục Mộc, sau này cậu tốt hơn không nên nhìn mặt đoán người.”

Mục Mộc: ? ?

“Tại sao cậu không… học hỏi từ Tần Dục Thành vậy.” Nam minh tinh nói xong, nhìn Mục Mộc vô tội với vẻ mặt sững sờ, hai mắt nhắm nghiền.

“Quên đi, tôi đi đổi trang điểm.”

Không phải ai nhìn thấy những gì trong sáng và đẹp đẽ cũng muốn bảo vệ.

Vẫn có một số người thích nhìn những thứ đẹp đẽ và trong sáng hoặc là người khác bị làm cho hỏng bét.

Hôm nay Tần Dục Thành tan làm sớm, nghe tin Mục Mộc bị bắt đến phòng làm việc của Đoạn Du để thử trang điểm, trên đường đón người tiện ghé vào Điện Thành.

Y không có nhiều nghiên cứu về nhiếp ảnh và quay phim, nhưng y có thể liên lạc với những người có liên quan đến nó tại nơi làm việc.

Anh Tần hỏi một chút, giữa GoPro và máy ảnh truyền thống thì chọn cái sau.

Y mua một chiếc Sony A6600, sẵn sàng tạo bất ngờ cho Mục Mộc.

Cái này được gọi là có đi có lại.

Tần Dục Thành nghĩ.

Mục Mộc nói cho y một mái nhà, kiểu gì y cũng đáp lễ mới biểu thị mới được chứ. 

Máy ảnh truyền thống kiểu gì cũng có thể chụp tốt hơn điện thoại di động.

Tần Dục Thành đậu xe ở bãi đậu xe bên ngoài chợ vải, nhìn hộp quà đặt ở trên ghế phó lái, suy nghĩ một chút, nhưng vẫn không mang theo.

Y tay không đi tới studio của Đoạn Du, đứng ở tấm kính ngăn cách cửa hàng và studio, nhìn Mục Mộc mở mắt ra bên trong.

Lúc này Mục Mộc khác hẳn vẻ ngốc nghếch thường ngày.

Đuôi mắt được trang điểm tinh xảo của Mục Mộc kéo dài và nâng lên bằng đường eyeliner, làm biến mất nét ngây thơ nơi khóe mắt hơi rủ xuống.

Mái tóc dài được uốn thành tóc lệch một bên, giữ dáng bằng những chiếc cặp tóc ngọc trai ẩn hình rải rác, đuôi tóc buông xuống trên lớp vải xếp tầng bồng bềnh như sóng biển, tôn lên vẻ đẹp tao nhã và trí tuệ.

“Được rồi!” Nam minh tinh nói xong, đắc ý nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương.

U là trời.

Không hổ là tui!

Mục Mộc nhìn giống như dáng vẻ tiểu thư đài các, tao nhã mà xa cách, nhìn cũng rất nghiêm túc, không dễ thông đồng chút nào!

Mục Mộc nhìn mình trong gương, sửng sốt.

Đỉnh à nha nam minh tinh.

Mẹ tui còn không nhận ra… Quên đi, đừng nói đến mẹ tui, chính tui cũng sẽ không nhận ra nữa mà.

“Anh vẽ mặt khác cho tôi à?” Mục Mộc hỏi.

“Nói hưu nói vượn!” Đoạn Du nói, “Tôi đây không phải làm cho cậu không bị lừa gạt à!”

Mục Mộc không phục.

Tui lanh lợi như vậy, làm sao có thể bị lừa được!

Tui lừa dối người khác còn tạm được, anh ngó Tần Dục Thành mà xem, bị tui lừa xoay vòng rồi!

Mục Mộc trong lòng lẩm bẩm, vừa quay đầu liền nhìn thấy Tần Dục Thành đứng ở một bên kính.

! ! ! ?

Ôi vcl! ! !

A Trạch rùng mình một cái, đột nhiên đưa tay bắt lấy Đoạn Du vẫn đang trầm trồ liên tục: “Anh, anh, anh, anh, anh, anh, anh, anh, anh, anh, anh, anh có thấy không?” Tần Dục Thành ở bên ngoài? “

Nam minh tinh quay đầu lại, vẫy vẫy tay với Tần Dục Thành, kỳ quái nhìn về phía Mục Mộc: “Sao không thấy …éc, sao cậu lại sợ hãi như vậy?”

Vẻ mặt của Mục Mộc trong phút chốc trở nên méo mó.

Mịa, cái thói xuất quỷ nhập thần này, tui thật sự hoài nghi Tần Dục Thành không còn là người!

Anh ấy thật đáng sợ!

Năm chữ này viết khắp mặt Mục Mộc.

Đoạn Du ngẩn ra.

Nhìn thấy Tần Dục Thành chuẩn bị đi vào, Mục Mộc “rẹt” đứng phắt lên, giật giật thắt lưng ngồi hơn ba giờ không nhúc nhích, đau nhức cực kỳ.

Mục Mộc đau đớn “hừ” một tiếng, chống bàn trang điểm ôm lấy eo của mình.

  Oh SHIT.

Ai có thể muốn một mỹ nhân có vẻ ngoài xinh đẹp lại thực sự mắc bệnh nghề nghiệp khi còn trẻ chứ!

Nam minh tinh giật mình: “Cậu có sao không!? Cậu tại sao…”

Đang nói chuyện được nửa chừng thì anh ta đột nhiên bị kẹt.

Đoạn Du nhìn Tần Dục Thành đi vào, sau đó lại nhìn Mục Mộc ôm eo, nhớ lại Mục Mộc vừa nói mông với thắt lưng cũng đau, lại nhớ tới cậu vừa thấy Tần Dục Thành thì sắc mặt liền kinh hãi. 

A.

A! !

Nam minh tinh bừng tỉnh!

Chời má!

Thì ra là như vậy!

Đoạn Du hiểu.

Xem ra Lão Tần thật sự được, hiện tại trông không được, hình như là Mục Mộc!

Nam nhân nhìn Mục Mộc, trên mặt lộ chút thương hại.

Vì vậy, không thể nói đàn ông không được, bạn bây giờ được, nhưng ngay lập tức những người không được sẽ trở thành bạn.

Nhưng nghĩ như vậy, Đoạn Du cảm thấy là bạn bè, cần phải nhắc nhở đôi bạn trẻ này một chút.

Anh td nghiêng đầu nhìn Tần Dục Thành đang từ từ đến gần, lên tiếng chào hỏi.

Đây là lần đầu tiên Tần Dục Thành đến studio của Đoạn Du.

Studio này nghiêm túc hơn bên Mục Mộc, cũng rộng rãi hơn rất nhiều, với các khu chức năng phong phú hơn và rõ ràng là nhiều loại hình dịch vụ hơn.

Nhìn thấy Tần Dục Thành đến, nam minh tinh nói: “Hai người chú ý chút, bữa tiệc ngày mai tôi nghe nói lần này đứa con thứ hai của nhà họ Diêu sẽ trở về nước. Anh trai của hắn đã dẫn đầu, mời tất cả những người trẻ cùng thế hệ với chúng tôi ở Thành phố Z để phát triển một số bạn bè. “

Tần Dục Thành gật đầu, y đương nhiên biết chuyện này.

Khi Đoạn Du có lòng thông báo cho y, y đáp lại: “Ừ.”

Nam minh tinh lo lắng nhắc nhở: “Tối nay nhớ đừng chơi quá sức, nghỉ ngơi thật tốt.”

“?” Tần Dục Thành có chút ngưng trọng, liếc nhìn Đoạn Du có chút nghiêm túc, ánh mắt lại nhìn về phía Mục Mộc vẫn đang xoa thắt lưng.

Anh Tần nhướng mày: “Đừng lo lắng, tôi đã chứng minh rồi.”

Nam minh tinh thừa nhận đã phát hiện chân tướng, thở dài thườn thượt, vỗ vai Mục Mộc.

Người đẹp, tự chuốc họa vào thân, hà tất phải vậy!

A Trạch đầy dấu hỏi.

Tần Dục Thành mang theo ý cười nói với Mục Mộc: “Đi thay quần áo, chúng ta về nhà.”

Tác giả có điều muốn nói: Mọi người xung quanh đều não bổ xong nguyên bộ, nhưng anh Tần vẫn là lơ lửng vạch xuất phát.

Thiệt thòi lớn rồi đó, anh Tần.


Để hưởng ứng ngày mình nhớ ra cái WP sắp mốc thì mình đăng 2 chương xong lặn tiếp =)))

Chương trước|Chương sau

GoPro~10.590.000đ; Sony A6600~31.990.000đ

Leave a comment