Trăng của nhà

[Không Diễn] – Chương 29:


Edit : Heo

Mục Mộc bỏ chứng minh thư và sổ hộ khẩu sang một bên.

Dù không biết rõ trình tự thủ tục ly hôn, nhưng cậu biết rằng bỏ lại mọi thứ và bỏ trốn sẽ là một ý kiến ​​tồi.

Bây giờ CMND đã có trong tay rồi, có thể cất nó đi trước.

A Trạch đặt lại Cmnd vào hộp phụ kiện, đóng nắp nhung lại và quay lại nhìn hai thẻ SIM.

Thêm thẻ hiện tại trong điện thoại, nguyên chủ đã một mình làm ra ba thẻ SIM.

Mục Mộc đứng dậy đi vào phòng mò kim chọt SIM.

Việc một người có nhiều thẻ điện thoại là bình thường, thậm chí trước khi xuyên qua, A Trạch cũng có hai thẻ mà.

Một cho công việc và một cho mục đích cá nhân.

Trong thời đại mà tình trạng rò rỉ thông tin là cực kỳ nghiêm trọng, 99% các cuộc gọi quấy rối có thể bị loại bỏ miễn là bật số dùng riêng để người lạ không làm phiền.

Nhưng nguyên chủ … có lẽ không thể giải thích bằng lẽ thường này.

Mục Mộc lấy kim và mở khe cắm thẻ SIM, phát hiện đây là một chiếc điện thoại hai SIM, vì vậy cậu chỉ cần thêm một thẻ phụ vào thôi.

Mục Mộc liếc nhìn dãy số, cầm lấy ghi chú, mở sổ.

Chỉ có ba số điện thoại được ghi trên thẻ này.

Ba số được đánh dấu lần lượt là “1”, “2” và “3”, không có họ chứ đòi gì tên.

Mục Mộc: “…” A cái này.

Mục Mộc rụt đầu lại và bắt đầu sử dụng tài khoản này để đăng nhập vào các nền tảng xã hội lớn.

Nền tảng xã hội trống rỗng và không có gì cả, số này thậm chí còn không được đăng ký trên WeChat.

Manh mối duy nhất là kho báu X của tài khoản này đã chuyển hàng trăm nghìn vào tài khoản của ba dãy số liên tục.

Mà tiền lại được chuyển từ một số xa lạ khác.

A Trạch viết ra ba dãy số thu tiền và số xa lạ thu tiền cho Mục Mộc, lấy thẻ SIM này ra và thay vào một thẻ khác vào.

Đáng ghét.

Nguyên chủ đã làm sưu tập tem rồi, vậy tại sao không tạo một sổ tài khoản luôn!

Mục Mộc cảm thấy nếu có người xuyên vào cậu, nhất định phải nhanh chóng hiểu rõ mọi chuyện về cậu.

Mặc dù cậu không có hồ sơ hay nhật ký viết lách, nhưng cậu nhớ rõ mọi mục trong tài khoản của mình và thậm chí sẽ không mất tiền ăn sáng!

Tên nhà giàu chết tiệt, hàng trăm ngàn tiền nói chuyển là chuyển, cũng chả cần nêu lý do chuyển!

Mục Mộc chua chít chít bật máy lên, điện thoại bị bóp nghẹt rồi bùng nổ thông tin trong hai giây.

Mục Mộc sửng sốt một chút, trong lòng đột nhiên vui vẻ lên.

Lượng thông tin này chắc chắn chỉ có ở thẻ SIM chính.

Mục Mộc liếc nhìn số thẻ điện thoại, phát hiện đó là số dùng để chuyển tiền cho một dãy số chưa ghi trước đó.

Danh bạ lưu trong thẻ điện thoại này bình thường hơn nhiều.

Mục Mộc đã tìm chính xác những con số được gu chú cho bố mẹ và anh trai của mình.

Mục Mộc thở dài nhẹ nhõm một hơi khi nhìn thấy “Anh trai”.

May mắn thay, không phải là con một.

Nếu đứa con duy nhất bị đánh trái, đó sẽ là một thảm họa cho một gia đình. Tốt hơn hết là có anh chị em làm đệm, dù sao cũng khá hơn đôi chút.

Nhưng vấn đề không quá lớn.

Cậu ngay lập tức trả lại con trai ruột của họ về.

Sau đó, chúng ta đường ai nấy đi!

Mục Mộc suy nghĩ rồi mở tin nhắn.

Tất cả các tin nhắn văn bản đều là lời nhắc về cuộc gọi nhỡ đến thư thoại, có một số lời nhắc trừ tiền về việc tự động gia hạn thẻ và tư cách thành viên, được đẩy xuống dưới cùng.

Tin nhắn trong hộp thư thoại đủ thứ, từ chào hàng, người gọi hân đi ăn, phàn nàn về việc bốc hơi của hắn, hỏi thăm xem có phải cuối cùng hắn có bị đánh chết bằng gậy … (hắn ở đây là nguyên chủ)

Mục Mộc âm thầm bỏ qua những nhận xét có vẻ không phải đặc biệt thân thiết, trực tiếp tìm kiếm từ khóa của bố mẹ và anh trai.

Tin nhắn của bố mẹ bằng 0, nhưng anh trai, cứ mỗi ngày đầu tiên hàng tháng lúc 8 giờ tối, thường xuyên gọi cho hắn và để lại tin nhắn.

Lời trong tin nhắn chỉ là một hai chữ “quay về” rất đơn giản, một câu dư thừa cũng không có.

Giọng điệu của cũng khá thờ ơ, giống như thái độ giải quyết việc chung.

Mục Mộc: “…”

Mịa, đây là do cậu có ý kiến ​​với nguyên chủ hay không khí gia đình mấy người cứ như thế này?

A Trạch đã được mẹ dành hết tình yêu thương để lớn lên, chưa bao giờ trải qua một gia đình lạnh nhạt như vậy, A Trạch điên đầu.

Cậu nhìn lướt qua ngày hôm nay.

   Ngày 31 tháng 7.

Không có gì bất ngờ xảy ra thì vị anh trai này sẽ gọi lại vào ngày mai.

Với tần suất này và giọng điệu đó, cảm xúc thậm chí còn không mãnh liệt như bình luận của những người bị nguyên chủ nhận xét là “ngu ngốc”, “bại não”, “sa sút tư tưởng”.

Ít nhất đối với những tin nhắn đó, Mục Mộc thật lòng ghét bỏ nguyên chủ.

Mục Mộc đã dành một khoảng thời gian dài để viết ra tất cả những thông tin mà cậu cho rằng cần phải ghi lại.

Sau đó đặt bút xuống, lấy thẻ ra, xóa sạch thông tin vừa tràn vào, thay vào thẻ trước đó, nhìn ba dãy số được đánh số, suy nghĩ rồi bấm số đầu tiên.

Bên kia được kết nối nhanh chóng.

Người trả lời điện thoại là một giọng nữ với nụ cười lười biếng: “Anh Mục? Anh cần kiểm tra lại thông tin nào?”

Mục Mộc: “?”

Hả? ?

Mục Mộc còn chưa kịp trả lời thì đã có động tác tìm kiếm giấy tờ: “Diêu Trì, em trai của Diêu Hoàng, người mà anh hỏi thông tin lần trước, đã trở về nhà hai ngày trước. Anh có hứng thú không?”

Mục Mộc:! !

Thì ra là như vậy, A Trạch hiểu!

Hóa ra là một công ty phát hành tem!

“Không có hứng thú.” Mục Mộc bình tĩnh nói, “Tôi gọi nhầm số.”.

“Này?” Bên kia truyền đến một tiếng bất mãn rầm rì, “Vậy bái bai .”

Giọng nói chưa kịp cất lên, đầu dây bên kia đã cúp máy kèm theo một tiếng lách cách.

Mục Mộc: “…”

Mẹ kiếp, những người làm ăn phi pháp lại kiêu ngạo như vậy? !

Cũng đúng, không hách dịch thì sao dám làm ăn phi pháp!

Mục Mộc hít một hơi thật sâu bắt đầu gọi cuộc thứ hai.

Năm phút sau, Mục Mộc đã hiểu thẻ điện thoại này dùng để làm gì.

Mua tư liệu tem, làm giấy chứng nhận giả và xét nghiệm quan hệ cha con.

Đều không phải là một cái gì đó có thể thực hiện ngoài sáng, không trách lại làm một thẻ điện thoại khác.

Mục Mộc nhìn sơ đồ quan hệ nhân vật được vẽ trong sổ, thoáng thấy ba mẹ và anh trai Mục Mộc được đặt ở giữa, thất vọng nằm xuống bàn.

Mục Mộc có chút lo lắng.

Ở trong mắt cậu, gia đình có thái độ này so với Tần Dục Thành đáng sợ hơn rất nhiều.

Tâm tình Tần Dục Thành có phương hướng, sẽ biểu hiện ra – tuy rằng Tần Dục Thành tâm tình tốt, Mục Mộc cũng không nhìn thấy, nhưng Tần Dục Thành tâm tình không tốt, cậu nhất định có thể phát hiện.

Gia đình của nguyên chủ quả thực nhìn không thấu.

Giả sử lạnh nhạt thật, nhưng không hoàn toàn lạnh. Mặc dù ba mẹ không quan tâm, Nhưng có một anh trai mỗi tháng gọi điện thoại một lần, số dư thẻ ngân hàng cũng nhiều đến mức lười đếm.

Mà nói không lạnh nhạt thì thực sự không liên quan gì đến từ ấm áp.

Hầu hết nỗi sợ hãi đến từ những điều không biết.

Với thái độ của gia đình nguyên chủ, A Trạch nhất thời không biết phải làm sao.

… Nhưng tóm lại, nhất định phải trả lại đứa con trai cho họ.

Nhưng đúng …

Mục Mộc nghẹn ngào nghĩ đến sổ đỏ (sổ kết hôn) của mình cùng Tần Dục Thành.

Trong trường hợp này, cậu dường như không thể trả lại con trai ruột của người ta trong sạch về.

 Chết tiệt!

Nghĩ như thế nào đi nữa cũng đều là lỗi của nguyên chủ!

Mục Mộc tức giận đóng quyển sổ, cất thẻ SIM lại vào hộp phụ kiện rồi đi đến studio.

Hai ngày nay Đoạn Du đều tập trung thay cái váy đó, rất hiếm khi Mục Mộc ở một mình trong studio.

Mục Mộc hít sâu một hơi, nhìn tấm vải đã cắt xong, quyết định trước tiên gác lại những chuyện không thể quyết định, bắt đầu quay video.

—— nghĩ là nghĩ như vậy.

Nhưng trước khi tan làm, Mục Mộc cầm tờ giấy thỏa thuận ly hôn đã in sẵn, không khỏi thở dài.

Đôi khi con người làm theo bản năng của mình, làm những điều mà họ không ngờ tới!

A Trạch suy nghĩ một chút, đang chuẩn bị giữ nguyên thỏa thuận ly hôn.

Chị gái Cục Dân chính nói đã hẹn cậu rồi, lo trước khỏi hoạ!

Mục Mộc vừa mở ngăn kéo liền nghe thấy tiếng bấm mã ngoài cửa.

Mục Mộc sửng sốt, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ nơi mặt trời lặn.

Lúc này, chỉ có Tần Dục Thành sẽ tới.

Mục Mộc quay đầu lại, đúng như dự đoán nhìn thấy Tần Dục Thành từ ngoài cửa bước vào.

Còn mang một túi giấy trên tay.

Tần Dục Thành giơ tay đặt túi giấy lên bàn làm việc: “Nhiều người trong công ty đều thích trái cây…”

Chưa kịp nói hết lời, y đã nhìn thấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn mới in trên bàn của Mục Mộc.

Tần Dục Thành mím môi.

Mục Mộc ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn y, đối với chuyện này thì lại không chột dạ.

Cậu muốn ly hôn, đây là chuyện đã nói ngay từ đầu.

Tần Dục Thành thu hồi ánh mắt, lấy trong túi giấy ly trà hoa quả lớn ra, tiếp tục chuyện còn chưa nói xong: “Trà hoa quả gần đây rất hot.”

Y nhét ly trà vào tay Mục Mộc.

Mục Mộc bưng trà hoa quả, sững sờ hai giây: “Cám ơn.”

Tần Dục Thành tùy ý gật đầu, lấy trong túi giấy ra tờ giấy thỏa thuận ly hôn đang cầm một nửa, qua loa quét qua.

Mục Mộc lấy mẫu này từ trên mạng, chắc là in ra mà không đọc kỹ.

Tần Dục Thành cau mày, lắc lắc tờ giấy trong tay, đọc to: “Bởi vì vợ ngoại tình, tình nghĩa vợ chồng quả thực tan vỡ?”

Mục Mộc trợn to mắt: “???”

Mục Mộc vươn tay kéo lại tờ thỏa thuận trong tay Tần Dục Thành, liếc nhìn xung quanh, nhanh chóng tìm được câu mà Tần Dục Thành vừa nói.

Mục Mộc: Đuỵt.

Chết tiệt, cậu vừa tuỳ tiện tải một bản mẫu cho người phụ nữ xuất hộ khẩu!

Mẫu trên web bị cái qq gì vậy!

Tần Dục Thành nâng cằm: “Đứng dậy.”

Mục Mộc ngoan ngoãn đứng lên, ngoài miệng vẫn hỏi: “Làm gì vậy?”

“Làm thỏa thuận ly hôn có thể sử dụng được.” Tần Dục Thành nhàn nhạt nói.

Hành động chọc trà trái cây của Mục Mộc đình trệ.

Cậu ngẩng đầu, hai mắt mở to.

Bị chiếc bánh có nhân này đập vào đầu, đập đến mức khiến cậu có chút sững sờ.

Tần Dục Thành trượt chuột, trực tiếp vào Taobao mua bản mẫu, bắt đầu sửa đổi dựa theo tình hình thực tế và ý kiến ​​của luật sư đã đánh dấu ở trên.

Mục Mộc nghe được âm thanh bàn phím, cảm thấy có chút không chân thực.

“… Anh thực sự muốn ký?”

“Không phải tôi nói sao.” Tần Dục Thành gõ bàn phím, mặt không chút cảm xúc nói: “Lấy lòng tôi, tôi vui thì sẽ ký.”

Mục Mộc nghe xong cảm động muốn gớt nước mắt.

Mịa nó!

Thật không uổng phí khi A Trạch đã thức dậy và làm việc chăm chỉ như vậy!

Thiên đàng thưởng công!

Mấy người cũng không biết cảm giác khó chịu khi mặc ngực giả vào mùa hè đâu!

U là trời!

Cuối cùng thì tui cũng sẽ được tự do!

Mục Mộc sướng ngất ngây!

Tần Dục Thành nhìn thoáng qua nụ cười dần dần lan tràn trên mặt Mục Mộc, khẽ cau mày, càng thay đổi càng khó chịu.

Y ngừng sửa đổi, quay lại nhìn Mục Mộc đang đứng sang một bên.

Mục Mộc nhanh chóng định thần lại: “Làm sao vậy? Thay đổi xong rồi?”

“Không có.” Tần Dục Thành đáp, hai tay rời đi bàn phím, “Tôi chỉ là đang suy nghĩ, nếu thật sự làm chuyện này, tôi có hối hận không.”

Mục Mộc: ? ? ?

Đừng! Đừng nghĩ về nó!

Anh có phải đàn ông không! Là đàn ông thì chỉ cần thay đổi thôi! Đổi xong ký!

Đàn ông đích thực không bao giờ biết nhìn xa trông rộng!

“Không đâu!” Mục Mộc cố hết sức làm cho lời nói của mình nghe có vẻ đáng tin cậy, “Cái gọi là cũ bỏ qua, mới thì tới, tương lai anh sẽ gặp được người tốt hơn!”

“Đúng vậy.” Tần Dục Thành đồng ý.

  Cũng không phải sao.

Y đã được trùng sinh một lần, trong những ngày này y thực sự vui vẻ.

Lần cuối cùng thoải mái như vậy, cũng không nhớ là khi nào.

Anh Tần nhìn Mục Mộc.

Liệu cậu có hối hận khi ly hôn hay không thì thật không có cách nào xác định, nhưng chắc chắn y sẽ hối hận nếu không có được vai hề báu vật trước mặt.

Mục Mộc người này, như thể từ trước tới cậu đều vô tư lự, sống sôi nổi và vui vẻ mỗi ngày, mọi thời khắc luôn có những ý tưởng tuyệt vời.

Chỉ cần ở bên cạnh Mục Mộc cũng có thể lây nhiễm hạnh phúc.

Tự mình đẩy Mục Mộc đi, y sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận.

Tần Dục Thành vô cùng vững tin.

Cho nên dưới cái nhìn của Mục Mộc, anh Tần thu nhỏ cửa sổ thỏa thuận ly hôn.

Mục Mộc: ? ? ?

Đừng dừng lại! !

A Trạch lo lắng!

Nhưng Tần Dục Thành không vội.

Y quay đầu nhìn Mục Mộc, hỏi: “Ly hôn, cô định làm gì?”

Mục Mộc háo hức nhìn màn hình máy tính, hận không thể nhấc Tần Dục Thành lên, chính mình đi thay đổi, sau đó đè đầu Tần Dục Thành làm cho anh ta ký.

“Cái gì làm cái gì?”

Tần Dục Thành đưa ra một ví dụ: “Ví dụ như cậu định đi đâu, làm nghề gì, tìm ai?”

Mục Mộc: “…”

Cảm ơn lời mời của anh, chuẩn bị biến mất khỏi thế gian,. Trước khi bốc hơi, tui sẽ tặng anh một mái nhà như một phần thưởng vì đã để tui tự do.

Tần Dục Thành như đọc được suy nghĩ của cậu: “Cô sẽ biến mất phải không?”

Mục Mộc giật mình, lắc đầu: “Người tốt làm sao có thể biến mất?”

Tần Dục Thành tin cậu khỉ á.

Anh Tần đang có tâm trạng rất tồi tệ.

Y quá ghét cảm giác mất mát một thứ hoặc một người nào đó.

Nhưng trình độ học vấn và lòng tự trọng của y cũng khiến y không thể bốc đồng nói “Em không được phép đi”.

Tần Dục Thành mở lại trang của thỏa thuận ly hôn, ngây người nói: “Cho dù cô biến mất thì tôi cũng có thể tìm được cô.”

Mục Mộc: “? ? ?”

Anh đang kể câu chuyện kinh dị nào vậy!

Mục Mộc yếu ớt hỏi: “… Tại sao tìm tôi?”

Tần Dục Thành dừng đầu ngón tay, nhưng không có đưa ra câu trả lời.

Khi Liễu Cao Minh về đến nhà, gọi điện thoại nhưng thấy không có ai trên lầu, Tần Dục Thành và Mục Mộc mỗi người lấy một bản thỏa thuận ly hôn mới vừa ra lò.

Mục Mộc nhận lấy thỏa thuận, nhanh chóng ký tên.

Tần Dục Thành liếc cậu một cái, sau đó cúi đầu ký tên.

Tại bàn ăn, Liễu Cao Minh tinh ý nhận thấy bầu không khí có gì đó không ổn.

Mục Mộc rõ ràng là rất hạnh phúc, khóe miệng nhếch lên cao, không nhịn xuống được.

Nhưng áp lực khí tức quanh người của Tần Dục Thành khá thấp, bằng mắt thường cũng không nhìn thấy được cảm xúc không tốt.

Mục Mộc cũng phát hiện tâm tình Tần Dục Thành không tốt.

Nhưng niềm vui và nỗi buồn của con người không tương thông!

A Trạch chỉ muốn trực tiếp cất cánh!

Con cún cắn đũa nhìn trái phải, cẩn thận làm sinh động bầu không khí: “Em đã học nấu ăn rồi!”

Con cún cắn đũa nhìn trái phải, cẩn thận làm sinh động bầu không khí: “Em đã học nấu ăn rồi!”

Mục Mộc nghe vậy, âu yếm nhìn Liễu Cao Minh, khen: “Hay quá! Cậu học được cái gì?”

“Trứng sốt cà chua và cơm chiên Dương Châu!”

Mục Mộc đưa ra lời động viên: “Có thể nuôi sống mình.”

Liễu Cao Minh liên tục gật đầu, hỏi Mục Mộc và Tần Dục Thành: “Vậy ngày mai gọi bọn Đoạn Du tới nhà em dùng bữa?”

“Tôi không thành vấn đề!” Tâm tình Mục Mộc tăng vọt.

Tần Dục Thành quay đầu nhìn cậu chằm chằm một hồi, sau đó gật đầu: “Ừ.”

Một ngày trôi qua thật nhanh.

Giải quyết được ngọn núi lớn đè lên đầu, hiệu quả công việc của Mục Mộc được nâng lên rất nhiều.

Điều khiến Mục Mộc khó hiểu là hôm nay Tần Dục Thành thực sự đến đón cậu.

Tần Dục Thành có phải là người rộng lượng như vậy không?

Mục Mộc ngơ ngác bước lên xe.

Tâm trạng của anh Tần rõ ràng đã điều chỉnh, sự bình tĩnh trước đây của y đã được khôi phục.

Trần Lê mang theo một đống lon chai, khi đến nhà Liễu Cao Minh, anh phát hiện trong tủ rượu con cún này cũng có rất nhiều bộ sưu tập rượu ngon.

Bốn người ngoài Trần Lê ngồi thành một hàng ở phía sau quầy bar, trên quầy bar là một nồi lớn trứng sốt cà chua và cơm chiên Dương Châu.

Trần Lê đang pha rượu.

Nam minh tinh xanh mặt: “Từ hôm nay tôi sẽ bị dị ứng cà chua hai tháng.”

Mục Mộc chân thành đề nghị: “Tôi đề nghị anh nên đổi thành dị ứng Liễu Cao Minh nấu ăn.”

Đoạn Du vỗ đùi: “Cái này hợp lý.”

Liễu Cao Minh đặt trứng sốt cà chua vẫn đang ăn xuống, tấn công, khoá họng nam minh tinh.

“Cái gì có lý, ông còn khiêu khích người nấu cho mình sao?” Trần Lê đẩy kính, lắc ly cocktail, lấy một ly martini từ trong tủ ra, rót rượu trong ly cocktail ra.

“Aviation, cải tiến một chút.” Anh đẩy cốc đến trước mặt Mục Mộc, “Anh đào đen thay bằng anh đào trắng sẽ dễ uống hơn. Tuy là uống ngắn, nhưng tôi nghĩ cậu nên uống từ từ sẽ tốt hơn.”

Rượu đựng trong ly martini có màu tím nhạt mờ đẹp mắt, phần đáy ly sáng lên với màu xanh trong.

Mục Mộc chưa từng uống loại cocktail này, cẩn thận nhấp một ngụm.

Đầu vào thơm ngọt, vị rượu rất nhẹ, không đắng, cuộn lại nơi đầu lưỡi. Chỉ khi nuốt nước bọt, có thể cảm thấy một chút cay nồng do rượu kích thích, nhưng trước khi kịp trở nên chán ghét, hương hoa phong phú và quả mọng của cây bách xù kèm theo vị ngọt mãnh liệt kéo tới.

Không giống như rượu vang.

Giống như một số loại thức uống nước hoa.

Mục Mộc cầm chén uống từng ngụm, mắt long lanh.

Tần Dục Thành uống một hơi cạn sạch ly rượu whisky, sau đó quay đầu nhìn Mục Mộc, phát hiện rượu trong ly của người này chỉ mới rơi xuống chưa đến một phần ba.

Y quan sát Mục Mộc thì thấy mặt Mục Mộc không đỏ, tim không đập nhanh.

Xem ra tửu lượng vẫn được.

Aviation được coi là một loại rượu nhẹ nhàng hơn với hương vị nữ tính, nhưng tửu lượng không phải là loại có độ cồn thấp.

Mục Mộc chú ý tới ánh mắt Tần Dục Thành, quay đầu đối mặt với ánh mắt Tần Dục Thành.

Bọn họ ngồi ở bên cạnh nhau, cho dù là cận thị, Mục Mộc lúc này cũng có thể nhìn thấy rõ ràng biểu tình trên mặt Tần Dục Thành.

Cậu thâm tình quan sát, trong chốc lát, quay đầu hỏi Trần Lê: “Anh Trần, Tần Dục Thành hình như không vui.”

Trần Lê dừng lại, ngẩng đầu nhìn Mục Mộc, phát hiện hai mắt Mục Mộc hơi trợn to, ẩm ướt hưng phấn.

Người giàu kinh nghiệm — thầy Trần không bao giờ dựa vào việc một người có đỏ mặt hay không mà đánh giá một người có say hay không.

Anh quay đầu nhìn Tần Dục Thành: “… tửu lượng cậu ấy kém vậy sao?”

Tần Dục Thành: “?”

Trần Lê không nói nên lời: “Tôi cũng cố ý thêm bớt rượu gin, uống nửa ly còn chưa kịp say.”

Thầy Trần biểu thị anh chưa bao giờ thấy sự cường điệu như vậy trong suốt hai năm làm việc trong ngành.

Mục Mộc thấy Trần Lê không để ý tới mình, liền nhấn mạnh: “Anh Trần, Tần Dục Thành không vui!”

Trần Lê đẩy kính, qua loa: “Đúng, đúng.”

Tần Dục Thành tỏ ra hứng thú: “Tại sao anh không vui?”

Mục Mộc nhanh chóng trả lời: “Bởi vì anh gặp nhiều chuyện không vui.”

Tần Dục Thành dừng lại, cười nhẹ rồi gật đầu tỏ vẻ đồng tình: “Ví dụ?”

Mục Mộc thở dài thườn thượt, nâng ly lên, chạm vào ly rỗng của Tần Dục Thành, dùng động tác mạnh dạn nốc rượu còn sót lại trong ly.

“Ài!” Mục Mộc nặng nề đặt cái chén xuống, lắc đầu, “Như là không được!”

Cả quầy bar im lặng.

Tác giả có điều muốn nói: Anh Tần: Thỏa thuận ly hôn của em không còn nữa

Chương trước|Chương sau

Cocktail Martini là loại đồ uống có cồn thường được tạo nên từ 2 nguyên liệu chính là rượu Gin và Vermouth, ngoài ra còn có đá để làm dịu vị rượu mạnh và đồ trang trí đặc trưng. Đây là một trong những loại cocktail tinh vi nhất bởi ngày càng nhiều biến thể với vô vàn hương vị mới mẻ bằng cách chỉ cần thay đổi một chút lượng nguyên liệu thành phần hay kỹ năng, phương pháp pha chế thôi là đã có thể tạo nên những ly Martini khác lạ.

Cocktail Aviation là một trong những loại cocktail cổ điển được làm từ rượu gin, maraschino liqueur, crème de violette và nước cốt chanh. Một số công thức pha chế khác lại bỏ qua phần nguyên liệu crème de violette. 

Leave a comment